top of page
Ảnh của tác giảHa Chu

"Are you happy?"


Cách đây không lâu mình có xem Roadrunner, một thước phim tài liệu về Anthony Bourdain – một trong những nhân vật quan trọng nhất trong bức tranh hiện đại của ngành F&B, theo đánh giá của cá nhân mình. Trong phim, những thành tựu của ông được liệt kê đầy đủ: ông viết cuốn sách đầu tiên và trở thành New York Times Best-seller ra sao, tình cờ bước vào thế giới truyền hình thế nào, và là người đàn ông đầu tiên với một series đi ăn vòng quanh thế giới thành công trên truyền hình tới đâu. Ông quen thuộc với camera tựa như món đồ ăn trước mắt và hơi thở của chính mình. (Trong phim, khi được hỏi ông đã filming liên tục bao nhiêu ngày rồi, ông thực sự không thể nhớ).

Anthony Bourdain là một trong những nhân vật hiếm hoi đưa ra một góc nhìn đang ngày càng trở nên khan hiếm trong ngành ẩm thực: hương vị không có đúng và sai. Cách ông thưởng thức một món ăn, không bao giờ chỉ xoay quanh một mình món ăn ấy. Nếu xem A Cook’s Tour, Parts Unknown hay mọi series của Bourdain nói chung, bạn sẽ thấy trong đó luôn mở đầu với góc nhìn của ông về cuộc sống và cách ông đón nhận những điểm đến trước mắt.


Trong một thế giới mà món ăn ngày càng bị chấm điểm gắt gao, được áp lên nhiều quy tắc, luật lệ, thì mình càng tin rằng món ăn nên có được một đối trọng từ những người tôn thờ sự tự do của ẩm thực. Điểm cân bằng cần được thiết lập. Món ăn chỉ cần truyền tải chính xác thứ mà người tạo ra chúng mong muốn. Món ăn là văn hoá. Là tiếng nói của con người. Là hơi thở cuộc sống.

“I look for extreme emotions and experiences. I’ll try everything. I’ll risk everything. I have nothing to lose.”

Bourdain cam kết rằng mình sẽ ăn mọi thứ. Có lúc là cá mập lên men, hay quả tim còn đập của một con rắn.

Đôi khi là chính trái tim của mình.

Ông đã tự kết thúc cuộc sống của mình sau nhiều năm trò chuyện, và cuối cùng bị trầm cảm thuyết phục rằng mình nên làm điều ấy.


Ông đã viết thư cho một người bạn rằng:

“You are successful.

I am successful.

But can I ask you this:

are you happy?”



Bạn có nghĩ rằng khi giàu có và thành công, thì bạn sẽ hạnh phúc không?

Mình nghĩ rằng khi ấy, mình chắc hẳn sẽ thoải mái hơn. Trong tay mình sẽ có nhiều công cụ để giải quyết các vấn đề trong cuộc sống hơn. Mình từng thất tình khi không có gì cả và thất tình khi có một chút trong tay – mình chắc chắn rằng có tiền bao giờ cũng làm một vài vấn đề dễ giải quyết hơn một chút. “Thoải mái” là từ chính xác nhất mà mình có thể dùng để mô tả việc có tiền. Thoải mái, chứ không phải hạnh phúc.

Vì khi thoải mái ấy mình cũng hiểu ra rằng tiền không phải tất cả. Sự nghiệp không phải tất cả. Mình vẫn không thấy hạnh phúc, không thấy yên ổn.

Có cho bản thân một chỗ dựa mới là tất cả. Mình đã nghĩ vậy đấy, và không biết trong tương lai thế nào, nhưng tới ngày hôm nay mình vẫn nghĩ vậy. Một chỗ dựa về tinh thần, một “căn nhà” để trở về, một người quan sát hành trình mình đã đi cho tới ngày hôm nay. Không cần nâng đỡ hay bước cùng mình trên hành trình ấy, chỉ cần luôn ở bên thôi cũng đã đủ rồi.


Bourdain đã đặt ra một câu hỏi như thế này:

“Is it worse to be someplace awful when you’re by yourself,

or someplace really nice that you can’t share with anyone?”

Mình nghĩ câu hỏi này, chính là câu trả lời cho câu hỏi liền phía trước.


Trên hành trình theo đuổi sự nghiệp, thành công, sự thoải mái về tài chính, rồi ai cũng phải đánh đổi nhiều điều. Đó là sự công bằng nghiệt ngã của cuộc sống. Thế nhưng khi nào thì chúng ta đang đánh đổi quá nhiều?


Câu trả lời nằm trong mỗi chúng ta, và mình tin rằng chúng chẳng giống nhau đâu.

Điều gì với bạn “mới là tất cả”?



144 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page